#spaging-container, #snumber-container { width: 100%; } .spage183 { display:none; } .sitem183 { padding: 3px; } .sitem183 a, .sitem183 a.visited { font-weight: bold; text-decoration: none; color: green; } .sitem183 a:hover, .sitem183 a.current183 { text-decoration: underline; color: blue; }

Thursday, 17 January 2013

Quy trình TTON


                                      Quy trình thực hiện IVF
                                                     (theo chu kỳ Kinh nguyệt của phụ nữ)

Ngày
Công việc
Ngày 1
Bắt đầu chu kỳ mới
Ngày 2
Kiểm tra máu cho nồng độ E2 và LH
Siêu âm để đếm số nang trứng (antral follicle count)
Ngày 3
Nếu kết quả máu tốt (E2>50pg/ml, LH<5mlU/ml)
-Bắt đầu kích trứng với nồng độ 200 đơn vị một ngày

Ngày 7
Siêu âm để đếm số lượng trứng và kích thước trứng sau 4 ngày kích trứng.
Ngày 8
Tiếp tục thực hiện kích trứng và uống thuốc chống rụng trứng
Ngày 11 hoặc 12
Siêu âm để đo kích thước trứng và test nồng độ LH. Kích thước trứng đạt 20mm là đạt
Ngày 13 hoặc 14
Thực hiện lấy trứng của vợ và tinh trùng của chồng
Ngày 14 hoặc 15
Thực hiện thụ tinh ống nghiệm và cho ra bảng kết quả chất lượng phôi
Ngày 18 hoặc 19
Chuyển phôi
Ngày 29 hoặc 30
Kiểm tra nồng độ HCG: >25 là có hy vọng, trên 100 là có bầu

Wednesday, 16 January 2013

Làm IVF ở Thái Lan

1.Khi nào thì nghĩ đến việc làm IVF ở nước ngoài
Chỉ nên nghĩ đến việc làm IVF ở nước ngoài sau khi đã thực hiện một vài hoặc 
tất cả những hành động sau đây ở VN:
-Đã đi khám và dùng thuốc kích trứng (loại uống) 3-4 chu kỳ mà không có hiệu 
quả;
-Đã thực hiện biện pháp IUI 3-4 chu kỳ mà không hiệu quả (trong trường hợp 
tinh trùng của chồng ok và vợ không bị tắc vòi trứng;
-Đã mổ nội soi;
-Đã làm TTON 1 lần mà không được biết lý do thất bại;
-Ở độ tuổi mà khả năng thụ tinh giảm đáng kể (trên 38 tuổi) (Có thể giảm tuổi tùy theo hoàn cảnh từng người)
-Điều kiện tài chính cho phép

2.Ưu và khuyết của việc làm IVF ở nước ngoài
a.Ưu điểm
i) Trình độ kỹ thuật tiên tiến hơn nhiều so với Việt nam, thí dụ:
-phôi được nuôi ở ngoài từ 3-5 ngày, sau khoảng thời gian đó, có thể biết 
được tình trạng khỏe/yếu của phôi, có thể xét nghiệm AND của phôi để biết 
phôi nào khỏe mạnh, do đó em bé sinh ra chắc chắn sẽ khỏe mạnh. Trong khi ở 
Việt nam chỉ có thể nuôi được 2 ngày, chưa thể biết phôi khỏe hay yếu;
-có thiết bị để có thể phát hiện những bất thường bên trong tử cung, giúp 
nâng cao hiệu quả của TTON (điều này VN chưa làm được);
-Phác đồ điều trị về cơ bản không khác so với VN, nhưng khoa học hơn (?), 
cho kết quả tốt hơn (qua KN bản thân). Trong nhiều trường hợp lượng thuốc 
kích thích dùng ít hơn ở Việt nam, do đó ít gây hại hơn cho người phụ nữ;
ii) Thái độ phục vụ của nhân viên y tế tốt hơn hẳn, giảm được tình trạng 
căng thẳng rất không đáng có cho cả vợ lẫn chồng
b.Nhược điểm
i)Đắt hơn: trong khi chi phí làm TTON ở Việt nam chỉ khoảng 80-100 triệu, chi 
phí cho 1 lần TTON ở nước ngoài phải khoảng 8.000$ nếu chưa xét nghiệm giới tính, hơn 10.000$ nếu xét nghiệm giới tính (chưa kể ăn, ở…);
ii)Đi lại xa, tập quán ăn uống, sinh hoạt cũng khác biệt so với Việt nam;
iii)Không có người thân bên cạnh chăm sóc trong thời gian chờ đợi sau khi 
đặt phôi…

3.Tại sao lại là Thái lan (so sánh với Singapore)
-Gần hơn về địa lý (chỉ 1h45’ bay so với 4h bay sang Singapore), có thể bay 
đi bay về nếu muốn và có điều kiện tài chính;
-Mô hình bệnh viện của Thái lan mang nhiều nét châu Á hơn Singapore, do vậy 
cũng linh hoạt hơn, thí dụ sẽ chỉ có 1 bác sỹ theo dõi từ đầu đến cuối, kể 
cả làm phẫu thuật nếu cần, do đó sẽ tốt hơn. Tại Singapore, do bệnh viện to, 
nên từ nơi khám đến nơi nộp xét nghiệm cũng phải đi rất lâu, rồi mỗi bác sỹ 
làm 1 công đoạn, quy trình có vẻ cứng nhắc hơn (thí dụ ở NUH không có khoa 
IVF mà nó nằm trong khoa sản);
-Điều kiện ăn ở thuận tiện hơn (ở Thái lan có mô hình căn hộ cho thuê, giá 
cũng tương đối rẻ, có thể tự nấu ăn được trong nhà)

3a. Tại sao lại là BangkokIVF, thuộc BNH (Bangkok Nursing House Hospital)
Theo tra cứu trên internet, ở Thái lan có 3-4 trung tâm IVF, nhưng 
BangkokIVF là 1 trung tâm IVF riêng, bác sỹ ở đấy tốt, nhiệt tình, nhiều 
kinh nghiệm và có vẻ mát tay (điều này cũng rất quan trọng J), BNH là 1 
trong những bệnh viện khá tốt ở Bangkok.

4.Những điều bổ ích nếu bạn làm IVF ở Thái lan
a.Thời điểm sang khám lần đầu
Đi khám vào ngày thứ 2/3 của chu kỳ, để làm xét nghiệm nội tiết luôn. Trước 
khi sang, phải hẹn trước với bác sỹ. Có thể liên lạc qua email, nhưng tốt 
nhất là liên lạc trực tiếp với bác sỹ.
Có thể đi về trong ngày (chiều về đi của Thaiairway, chuyến 5h40’ (?)).

b.Ăn ở
-Nếu chỉ sang khám 1 ngày, có thể thuê khách sạn để ở, xung quanh bệnh viện 
(có thể đi bộ đến bệnh viện) có nhiều khách sạn loại TB, khoảng 30$/đêm. 
Phải đặt trước khách sạn (qua internet), nếu sang đó mới thuê khách sạn, sẽ 
phải chịu giá cao hơn khoảng 2/3.
-Nếu sang để làm TTON, nên thuê dạng căn hộ (serviced apartment, dịch vụ như 
khách sạn, nhưng có thể nấu ăn trong phòng, giá khoảng 1,000$/tháng, phải 
trả tiền trước);

c.Others
i)Địa chỉ của BangkokIVF:
Website: www.bangkokivf.com
Email: contact@bangkokivf.com
Bác sỹ: Viwat Chinpilas
Giờ làm việc: Thứ 2-thứ 7: 10AM – 10PM
CN: 10AM – 2PM
Post address: 9/1 Convent Road, Silom, Bangkok 10500 Thailand
Tổng chi phí cho 1 lần TTON, bao gồm viện phí, thuốc, ăn ở, đi lại khoảng 
10,000$. Cụ thể nhà em là 8000$ cho bệnh viện phí, và 2000$ cho vé máy bay và sinh hoạt

Monday, 14 January 2013

VÔ SINH - HIẾM MUỘN



Vô sinh (infertility)

là hiện tượng mất hay thiếu khả năng sinh sản xảy ra trong khoảng 10% các cặp nam nữ muốn có con. Theo một số trung tâm y tế, khi một cặp nam nữgiao hợp bình thường mà không làm thụ thai trong vòng 1 năm, nên được xem là có chứng vô sinh.
Theo Hội Y học Sinh sản Hoa Kỳ, khoảng 6,1 triệu người Mỹ bị vô sinh, một phần ba là do yếu tố ở nữ, một phần ba là ở nam và còn lại là do cả hai nam và nữ hoặc do những yếu tố không rõ.
Nguyên nhân
·      Đời sống và thói quen:
1.   Rượu có tác hại đến thai nhi, nhưng khi nữ uống rượu vừa phải có lẽ không tác hại đến khả năng thụ thai. Nam uống rượu quá nhiều sẽ làm giảm khả năng sinh sản. 
2.   Nữ hút thuốc lá nhiều sẽ bị giảm khả năng thụ thai và sớm mãn kinh. Ở nam, thuốc lá không có ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.
3.   Cà phê không có ảnh hưởng đến khả năng thụ thai.
4.   Phụ nữ quá béo phì thường bị chứng không rụng trứng, và nếu có rụng trứng sẽ ít khả năng thụ thai. Chứng béo phì ờ nam không có ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.
·      Những yếu tố gây vô sinh ở phái nữ:
1.   bất thường trong chu kỳ rụng trứng
2.   bất thường trong ống dẫn trứng
3.   lạc nội mạc tử cung
Ngoài ra những yếu tố sau đây có thể làm thai khó đậu hoặc dễ hư thai:
1.   tuổi trên 37
2.   u tử cung
3.   bướu trong tử cung
4.   bất thường cấu trúc tử cung
Chẩn đoán
·      Nam:[2]
·      Máu của người nam nên được xét nghiệm tổng quát, và đo lượng hormone tetosterone, FSH
·      Thử nghiệm tinh trùng, tinh dịch: Tinh trùng yếu hay ít có thể do:
1.   thiếu hormone nam
2.   ảnh hưởng kim loại năng
3.   ảnh hưởng sức nóng quá độ (tắm nước nóng, làm việc trong xưởng quá nóng)
4.   dùng rượu hay thuốc lá quá độ
5.   bị bệnh hồi còn bé như quai bị làm viêm tinh hoàn
6.   các bệnh tình dục làm hư nghẽn ống dẫn tinh
7.   khuyết tật bẩm sinh
8.   ứ tĩnh mạch trong bọc tinh hoàn ("varicocoele")
9.   đã cắt ống dẫn tinh (để ngừa thai) và không sửa lại được
·      Nữ:
·      Xét nghiệm máu - theo dõi chu kỳ hệ nội tiết sinh dục
·      Rà siêu âm và quang tuyến - xét nghiệm cơ thể và hệ thống sinh dục
·      Phẫu thuật - bác sĩ cho ống nhòm vào bụng (sau khi gây mê) để xét nghiệm tử cung. , buồng trứng và ống dẫn trứng
Kỹ thuật hỗ trợ sinh sản (tiếng Anh: Assisted Reproductive TechnologyA.R.T.)
bao gồm tất cả các phương pháp chữa trị chứng vô sinh trong đó cả trứng lẫn tinh trùng đều được sử dụng. Nói chung ART là công tác phẫu thuật lấy trứng từ buồng trứng của một người nữ, kết hợp với tinh trùng của một người nam, sao đó đem trở vào người nữ đó hay một người nữ khác.
Những phương pháp giúp có thai đơn thuần hơn như bơm tinh trùng vào tử cung (không trực tiếp động đến trứng) và kích thích tạo trứng (không trực tiếp lấy tinh trùng) không được xếp vào lãnh vực của ART.
Tóm tắt các trường hợp vô sinh và phương án điều trị
Nguyên nhân
Xét nghiệm
Điều trị
Không rụng trứng
Tra cứu Hormone
Thuốc kích thích rụng trứng
đôi khi cần trứng người khác cho
Ống dẩn trứng bị nghẽn
Thò ống vào bụng
bơm mực vào tử cungvà ống dẩn trứng
Phẫu thuật hiển vi thông ống dẫn trứng
IVF
Lạc nội mạc tử cung
Thò ống vào bụng
Cắt hoặc đốt nội mạc lạc bằng tia Laser
IVF
U tử cung
Thò ống vào bụng hặc tử cung
Siêu âm
Có thể không cần chữa trị
một số cần phẫu thuật cắt đi
Chất nhờn cổ tử cunglàm hủy tinh trùng
Xét nghiệm sau giao hợp
Xác định rụng trứng
Xét nghiệm kháng thể chống tinh trùng
IUI
IVF
Mất khả năng sản suất tinh trùng
Xét nghiệm tinh dịch
hormone người nam
xét nghiệm tinh hoàn
Dùng tinh trùng của ngưới khác cho
Ống dẩn tinh bị nghẽn
Xét nghiệm tinh hoàn
phủ định chứng xơ bọc(cystic fibrosis)
Phẫu thuật thông ống
rút tinh trùng từ tinh hoàn
IVF
ICSI
Ít tinh trùng hay
tinh trùng di chuyển không tốt
Xét nghiệm tinh dịch
IUI
IVF
ICSI
Tinh trùng bất bình thường
Xét nghiệm tinh dịch
IVF
ICSI
Có kháng thể chống tinh trùng
Xét nghiệm máu
Can thiệp tinh trùng cho IUI
IVF
ICSI
Cấy tinh trùng vào tử cung (IUI)
Nếu theo định nghĩa về A.R.T thì thuật cấy tinh trùng vào tử cung (IUI = Intra-Uterine Insemination) không thực sự nằm trong lãnh vực này. Tuy nhiên, IUI là một phương pháp hỗ trợ sinh sản khá giản đơn, ít tốn kém về chi phí và thời giờ hơn.
Tóm lược phương pháp IUI:
1.   theo dõi chu kỳ của ngưới nữ bằng thử nghiệm máu và siêu âm định kỳ
2.   khi ngày rụng trứng được tiên đoán, lấy tinh trùng từ người nam bơm theo ống đưa thẳng vào tử cung
Phương pháp này dành cho những trường hợp sau:
1.   cổ tử cung có chất nhờn làm hủy tinh trùng
2.   tinh trùng yếu hoặc ít
Tạo thai trong ống nghiệm (IVF)
Còn gọi là thụ tinh trong ống nghiệm, là biện pháp được áp dụng khi cơ quan sinh sản phụ nữ không đảm bảo khả năng. Để có thể hoàn tất việc thụ tinh với một noãn trong môi trường nhân tạo, phải có 50,000-100,000 tinh trùng di động sau khi lọc rửa. Như vậy, số tinh trùng di động trong mẫu tinh dịch ban đầu phải đạt tối thiểu 5 triệu. Do đó, phương pháp này chỉ được áp dụng cho những trường hợp thiểu năng tinh trùng mức độ vừa hoặc nặng, đã thất bại với nhiều lần tiến hành bơm tinh trùng vào tử cung.

Chích tinh trùng vào trứng (ICSI)
 Một số trường hợp vô sinh là do tinh trùng không hoặc khó có thể xâm nhập và đục xuyên vỏ của trứng để kết hợp với nhân trứng.
Lý do cho hiện chứng này gồm có:
1.   tinh trùng ít, yếu, không di động nhanh và mạnh đủ
2.   trứng người nữ lớn tuổi vỏ dầy cứng hơn
Kỹ thuật ICSI (Intracytoplasmic sperm injection) là một phần riêng của IVF.
1.   Trứng được lấy ra và giữ yên trong dung dịch bằng một ống hút
2.   Tinh dịch được rửa và chuẩn bị
3.   Dùng một ống hút cực nhỏ hút một tinh trúng vào ống
4.   Chích tinh trùng vào bên trong trứng
5.   Nuôi trứng trong dung dịch ống nghiệm và theo dõi sự nẩy nở của tế bào.
Cơ hội tạo thai thành công
Vì có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến ART, khó có thể thống kê chính xác được tỉ lệ thành công tạo thai.
Nói chung, yếu tố quan trọng hơn hết là tuổi của người nữ khi điều trị.
Theo thống kê của một công ty IVF tại thành phố Sydney nước Úc cho năm 2004 [1]
tuổi phụ nữ
số điều trị
tạo thai (%)
sanh con (%)
<25
15
48
48
25 - 35
826
40
35
35 - 37
455
35
30
38 - 39
286
30
25
>39
421
15
11
Tuổi người nữ càng cao (nhất là trên 37) càng khó tạo thai và càng khó giữ thai cho đến ngày sanh.
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Thụ tinh trong ống nghiệm: Để được làm mẹ (kỳ cuối)

Bán nhà, cầm cố đất, xin tinh trùng vô danh, tất cả chỉ để thỏa mãn mong ước có một đứa con của chính mình. Thế mà cái mơ ước bình dị ấy hóa ra còn xa vời vợi với nhiều người. 

Nhiều người khi rơi vào tình trạng hiếm muộn nghe ai chỉ đâu là chạy đó. "Chạy" thuốc nam không hết thì bám víu vào thuốc bắc. Chữa thuốc không khỏi lại đi coi bói để đổi bếp, dời nhà. 

Nhà mình bỏ hoang ra ở nhà trọ cũng chưa có thai, nhiều người mới "cầu cứu" đến phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. 

Với những bệnh nhân nghèo, thụ tinh trong ống nghiệm giống như đánh cược với số phận. Ở châu Âu các ca thụ tinh trong ống nghiệm được bảo hiểm y tế thanh toán, còn ở VN thụ tinh trong ống nghiệm đã mở ra giấc mơ nhưng lại là gánh nặng kinh tế cho nhiều gia đình. 

Cầm đất, bán nhà

Từ Phước Long (Bình Phước) lên TP.HCM, không người thân thích, không biết đường đi, vợ chồng chị Lê Thị Đẹp lén lút ngủ ở hành lang Bệnh viện Từ Dũ. 

Trong thời gian chờ khám bệnh, tối tối hai vợ chồng ăn tạm cơm hàng cháo chợ. Cả ngày họ xếp hàng tại khu khám vô sinh. Bên ngoài, trời rả rích mưa. Bên trong bệnh viện không khí vẫn nóng hầm hập với hàng trăm người đang đứng ngồi. 

11 năm cưới nhau, 11 năm họ cúi mặt vào rẫy điều, rẫy mì. Biết bao lần họ rớt nước mắt với những câu dè bỉu: "Ăn ở ác nhơn nên không có con nổi". Khi đã bước qua tuổi 40, hai vợ chồng mới dám đi TP.HCM chữa bệnh.

Bàn tay đen nhẻm, gân guốc của anh cầm chặt kết quả xét nghiệm rồi ngồi bệt xuống nền nhà. Tinh trùng yếu! Muốn có con phải làm thụ tinh trong ống nghiệm. Tỉ lệ thành công khoảng 35%. Chi phí thấp nhất 30 - 40 triệu đồng. Với những người dân quê như anh chị, số tiền ấy là cả gia tài. 

Thoáng trầm ngâm, chị Đẹp an ủi: "Hay là mình cầm sổ đỏ vườn điều đi. Cứ cố hết sức! Được thì vui, không được cũng chịu. Nếu không chạy chữa hết sức mình, em sợ sau này già, hai vợ chồng sẽ hối hận". 

Mải miết nhìn một phụ nữ đi khám thai đứng ở gần bãi giữ xe, anh đặt tay vào bụng vợ và ao ước: "Giá như cái bụng bầu đó để vô cái bụng này he!". Anh nhìn cái bụng lép kẹp của vợ, trả lời: "Ừ, còn một tia hi vọng cũng thử!". 

Bao nhiêu ca khám vô sinh là bấy nhiêu hoàn cảnh. Vợ chồng chị Đẹp còn may khi có vườn để cầm cố. Với chị Hương - một công nhân với mức lương tròm trèm 1 triệu đồng/tháng, ước mơ có con quá xa xôi. 

Ngày biết mình bị tắc ống dẫn trứng, chị khóc ròng. Thương con, cha mẹ chồng đã quyết định bán miếng đất ở Gò Vấp cho chị thụ tinh trong ống nghiệm. 

Bác sĩ Vương Ngọc Lan (khoa hiếm muộn Bệnh viện Từ Dũ) vẫn cứ day dứt với một đôi vợ chồng lam lũ nọ đến điều trị trong những ngày cận tết 2007. Sau khi trả kết quả thụ tinh lần một âm tính, bác sĩ khuyên hai tháng nữa quay lại làm lại. Người chồng nói: "Em ở tận Thanh Hóa". "Thế thì hai vợ chồng về quê ăn tết đi, qua tết vô!". 

Nghe đến đó, hai vợ chồng khóc: "Em đâu còn về để làm gì nữa. Nhà đã cho mướn. Vườn đã bán hết rồi. Đi về tốn tiền lắm. Em đề nghị bác sĩ làm liền cho em. Ở đến khi nào có bầu, tụi em mới có mặt mũi về quê”. 

Với chị Huỳnh Minh Hạnh, khi hi vọng vỡ tan cũng là bắt đầu một bi kịch. Sau năm năm cưới nhau không con, chồng chị đồng ý bán căn nhà. Ban đầu, anh cũng im lặng dọn ra ở nhà trọ với vợ. 

Những mong sau khi thụ tinh trong ống nghiệm, tiếng cười trẻ thơ sẽ bù lại những ngày vất vả của hai vợ chồng. Hồi hộp. Chờ đợi. Và hi vọng. Cho đến ngày thử, kết quả: Chị không có thai!

Người chồng không nói một lời và bỏ đi biệt tích. Dù hai vợ chồng còn phôi trữ đông trong bệnh viện, nhưng sau lần đó, các bác sĩ không thấy chị quay lại nữa. 

Đánh đổi tính mạng

Gần 40 tuổi, một mình sống trong căn nhà ở TP.HCM, nhìn bạn bè dắt con đi chơi, chị Trong cũng khao khát có một gia đình. Chị sợ căn nhà trống trải. Chị thèm có người chia sẻ cùng chị những điều buồn vui. 

Thế nhưng căn bệnh tim bao năm qua đã khiến chị kìm nén nỗi khát khao rất phụ nữ ấy. Mặc cảm và không muốn làm khổ người đàn ông mình yêu thương, chị quyết không lập gia đình. Tuy nhiên, càng ngày chị càng mong có một đứa con. 

Cuối cùng, chị tìm đến Bệnh viện phụ sản Quốc tế Sài Gòn xin tinh trùng vô danh để thụ tinh trong ống nghiệm. Các bác sĩ cho biết: Bệnh của chị sẽ cực kỳ nguy hiểm khi mang thai, nguy hiểm nhất có thể hi sinh cả tính mạng. 

Tuy nhiên, người phụ nữ ấy không ngại ngần khi đưa ra quyết định: "Tôi đã suy nghĩ kỹ và quyết định chấp nhận mọi giá. Điều tôi cần nhất là một đứa con!". 

Bác sĩ Nguyễn Thị Ngọc Sương, trưởng khoa hiếm muộn Bệnh viện Hùng Vương, trăn trở: "Theo qui định, bệnh viện từ chối những ca thụ tinh trong ống nghiệm cho phụ nữ trên 45 tuổi. Nhưng vì mong có một đứa con, không ít bà mẹ đã làm lại giấy tờ, khai tuổi trẻ hơn thực tế".

Bác sĩ Sương nhớ có một Việt kiều Pháp đã tìm đến bệnh viện. Chị khai mới 40 tuổi. Lúc đó, Bệnh viện Hùng Vương mới triển khai thực hiện kỹ thuật thụ tinh trong ống nghiệm, ca thụ tinh ấy thất bại, người phụ nữ ngậm ngùi trở về nước. 

Sau này, khi đi công tác tại Pháp, bác sĩ Sương gặp lại người phụ nữ ấy. Lúc này chị mới thú thật: Khi đến bệnh viện chị đã 48 tuổi. Hai vợ chồng cưới nhau đã lâu, chồng chị ngày càng lớn tuổi và rất mê em bé.

Dù rất yêu chồng nhưng chị quyết định sẽ chia tay nếu không thể cho anh một đứa con. Chị sợ cuộc chia tay ấy nên âm thầm trở về VN thụ tinh trong ống nghiệm. 

Sợ bệnh viện không nhận điều trị, chị đã chuẩn bị sửa năm sinh trong giấy tờ. Sau đó đi căng da mặt, nâng chân mày để nhìn trẻ hơn. Chị đã lừa dối vì khát khao được như những phụ nữ bình thường: Được làm mẹ!

Theo Yến Trinh
Tuổi trẻ

Thụ tinh trong ống nghiệm: Nỗi đau khóc con (kỳ 3)

Tôi chỉ nằm dưỡng được năm ngày thì có dấu hiệu sinh. Bác sĩ hỏi muốn sinh mổ hay sinh thường. Nếu sinh mổ thì 3 năm sau mới có thể có thai lại được, trong khi em bé chẳng hi vọng gì sống sót. Còn sinh thường thì không tốt lắm cho em bé...

Nhưng nếu sinh thường chỉ khoảng hơn tháng sau là đã có thể làm lại thụ tinh trong ống nghiệm. 

Tôi thất vọng đến nỗi không thể quyết định được gì, bác sĩ Trân Hạnh đã quyết định giùm tôi là cho sinh thường.

Đêm dài trong đời

Tôi nằm lại bệnh viện gần một tháng. Mỗi ngày trôi qua với tôi là một ngày nặng nề. Mỗi ngày khoa dưỡng nhi cho người thân lên thăm bé một lần, mà cũng chỉ được ngó một cái rồi phải đi ra ngay để hạn chế nhiễm trùng. Mẹ không được đi thăm vì sợ bị sản hậu. 

Tôi chỉ có mỗi việc ngóng chờ những thông tin ngắn ngủn, chung chung từ người nhà "hôm nay bé khá lên nhiều", "thấy bé trọng trọng lên được chút". 

Tới ngày thứ sáu, tôi thấy mọi người xôn xao. Chẳng ai nói gì với tôi nhưng linh cảm cho thấy có chuyện chẳng lành. Tôi làm dữ, buộc mọi người phải cho biết. Một đứa bị nặng, đã phải cấp cứu từ sáng. Cho tới 12h khuya bé mất. Bé còn lại vẫn trong cơn nguy kịch.

Đêm hôm đó là một đêm dài nhất. Mọi người giấu hết dao, kéo, sợ tôi tự tử. Trước đó mấy ngày, trong lúc khám bệnh, tôi hỏi bác sĩ có thể uống thuốc để kích thích sữa nhiều hay không. 

Một bác sĩ vô tình buột miệng nói với tôi rằng "con có sống đâu mà uống làm gì!". Tôi khóc ngất, huyết áp vọt lên, các cô nữ hộ sinh sảng hồn. Nói chung, đối với mọi người, chuyện tôi mất con chỉ là chuyện sớm muộn. 

Sáng hôm sau chồng tôi đưa bé đi thiêu. Tôi bị cấm không được có mặt, không được nhìn mặt con lần cuối. Tôi nghe kể rằng anh nói một câu đứt ruột: "Anh không ngờ ở tuổi này có lúc phải ngồi ôm xác con ".

Khoảng một ngày sau, bác sĩ Xuân quyết định thay máu cho bé còn lại. Những ngày tiếp theo đó, bé còn phải truyền máu thêm vài lần. 

Nhóm máu của bé trùng nhóm máu ba, nhưng chồng tôi không đủ sức khỏe để cho máu. Bạn bè tôi đã rất nhiệt tình hiến máu cho bé. 

Sau này tôi mới được nghe kể lại, có hôm gấp quá, bác sĩ Xuân đã lấy máu của chính ông để truyền cho con tôi.

Cho tới ngày thứ 26 bé vẫn trong tình trạng cấp cứu thường xuyên, vẫn chưa uống được sữa, dù qua đường ống đặt thẳng vào bao tử. Chịu không được, một buổi sáng tôi đóng vai người dì để qua khoa dưỡng nhi thăm con. 

Tim đập thình thịch trong lồng ngực, tôi tự nhủ mình phải bình tĩnh. Thằng bé nhỏ xíu như con mèo con, mặt cau lại, da trán nhăn, da tay chân, đầu gối nhăn nheo, trên người đầy dây nhợ nối với các máy móc… 

Tôi đứng áp mặt vào cửa kiếng nhìn con chăm chăm. Trong bụng đang nói những lời thầm thì, với một niềm tin mãnh liệt rằng con sẽ nghe được lời của tôi: "Cố lên, ráng lên con, con phải "chiến đấu" lên, phải giống mẹ nhe, phải sống với mẹ”. 

Tôi không chịu xuất viện dù nhiều người khuyên nên về nhà. Môi trường bệnh viện không tốt, tinh thần, tâm trạng cũng không tốt. Nhưng tôi lại có niềm tin rằng tôi ở đây thì gần con hơn, nó sẽ nghe được mình hơn. Bất cứ lúc nào có thể, tôi đều hướng suy nghĩ của mình về con, "nói chuyện" với con, động viên con.

Một tháng sau khi sinh, bác sĩ Xuân nhắn tôi đến khoa dưỡng nhi. Chân tôi đi mà cứ khuỵu xuống vì đinh ninh sẽ nghe tin dữ bởi tối hôm trước bé bị một đợt ngưng thở, may mà cấp cứu kịp thời. 

Ơn trời, không phải, bác sĩ Xuân chỉ khuyên tôi nên chuyển viện cho bé, vì điều bé cần hiện nay là môi trường sạch và sự chăm sóc chu đáo mà những cái đó một bệnh viện tư cao cấp có thể đáp ứng được.

Thủ tục được làm chỉ trong nửa tiếng. Đối với con tôi lúc đó từng phút đều rất quí giá. Khi đưa bé ra khỏi lồng ấp bệnh viện để sang lồng ấp của xe chuyển bệnh, một tiếng khóc oe oe yếu ớt phát ra. Lần đầu tiên tôi được nghe tiếng khóc của con mình. Cảm giác thật không thể diễn tả.

Triền miên trong bệnh viện 

Chăm sóc một đứa bé sinh quá non như con tôi là quá trình hết sức gian truân, không thể diễn tả hết. Con tôi còn phải nằm bệnh viện tư thêm hai tháng nữa, gắn chặt với chiếc máy theo dõi nhịp tim, nhịp thở… 

Những bé sinh non rất thường xuyên ngưng thở, phải cấp cứu kịp thời. Bé không biết bú, không biết nuốt. Bé còn có thể bị xuất huyết não, bị mất thính giác, bị bệnh võng mạc trẻ sinh non (ROP) có thể dẫn tới mù, bị chậm phát triển tâm thần, không đi đứng được…

Mọi cảm xúc của tôi gần như tê liệt vì đã quá ngưỡng. Mỗi ngày tôi đều đến bệnh viện ẵm con theo phương pháp kanguroo (phương pháp nuôi trẻ sinh non bằng cách địu bé trên ngực, cho người bé áp sát vào người của mẹ hoặc cha), thì thầm với con để truyền cho bé tình yêu thương. Đút cho bé từng giọt sữa để bé tập nuốt. Cho tới khi xuất viện, bé chỉ mới cân nặng 2,2kg. 

Chặng đường gian nan sau đó còn dài. Mới ba tháng tuổi, tôi đã phải ẵm bé sang bệnh viện nhi ở Thái Lan để mổ mắt, vì bé bị ROP. Đi trong tình trạng hết sức căng thẳng vì bé vẫn còn quá yếu. Bác sĩ nói chỉ đến trễ một ngày nữa thôi là đôi mắt con tôi vĩnh viễn không cứu được. Thật sự là may mắn. 

Mắt con tôi vẫn phải được khám theo dõi hằng tuần, sau đó cách tuần, vì võng mạc vẫn còn có thể bong bất cứ lúc nào. Mắt vừa tạm ổn thì đến chuyện tai. 

Khi đo thính lực, bệnh viện Thái Lan cho biết bé chỉ nghe được ở 70 decibel trở lên. Bác sĩ an ủi tôi là có thể do thính giác bé chưa phát triển, chỉ có cách chờ đợi đến lúc bé chín tháng mới biết đích xác. 

Thêm một nỗi lo quá lớn, vì nếu không nghe được đồng nghĩa sẽ không nói được. Tôi còn phải đi khám tâm lý cả mẹ lẫn con. Trải qua bao nhiêu biến cố như vậy, tôi không bị stress thì mới là lạ. Chồng tôi thường xuyên phải hứng chịu những phản ứng quá khích của tôi. 

Rõ ràng bé phát triển chậm hơn những bé cùng tuổi. Tôi được bác sĩ khuyên cho con tập phục hồi chức năng ở Bệnh viện Nhi Đồng 1. Thăm khám ban đầu cho biết con tôi có dấu hiệu bại não nhẹ, tôi muốn rụng rời. Thôi thì cứ tập. Lại một cuộc chiến đấu khác. 

Tập được khoảng tám tháng, người điều dưỡng bảo tôi bé không cần tập nữa, dù lúc ấy bé vẫn chưa biết đứng chững. Tôi thật sự lo sợ, cứ muốn đề nghị anh tập tiếp, anh cười trước sự lo lắng thái quá của tôi. 

Trước khi chia tay, anh còn tặng tôi một câu quí giá: "Con chị phát triển tốt lắm. Một trăm đứa sinh non mới được một đứa bình thường như vậy". Về thính giác, thấy bé nhạy với tiếng động dù rất nhỏ. Tuy nhiên tôi cũng đưa bé đến Bệnh viện Tai mũi họng để khám cho chắc. 

Sáu tháng tuổi, con tôi bắt đầu bị lé ở cả hai mắt. Đó là một trong những hậu quả của ROP. Lại phải đưa bé đi mổ ở Bệnh viện Mắt. Năm đầu tiên của con tôi là những tháng ngày triền miên trong bệnh viện. 

Bé hầu như đã đi đủ các bệnh viện trong thành phố và thêm cả nước ngoài. Dù sao so với nhiều trẻ khác, con tôi vẫn còn may mắn. Và tôi biết con đường khó khăn sắp tới của tôi và con còn rất dài… 

-----------------------

(Còn tiếp)

Theo Thanh Nhẫn
Tuổi trẻ